Sunday, November 25, 2012

1 năm rồi!


Chú à,
1 năm rồi. Chú bây giờ sao rồi?

Cháu vẫn vậy, thậm chí có khi còn tệ hơn chú ạ!
1 năm rồi đó chú, nhanh quá!

Chú sao rồi?
Cháu sẽ về quê ăn Tết!



Bao lâu rồi, cháu không được nghe giọng chú nhỉ?





Cháu buồn!

Thursday, November 22, 2012

Jked

Jked, giấc ngủ chiều qua, ngáy to nữa, thấy xấu hổ. Nhưng mệt, và cảm giác như mỗi lần đến Jked đều buồn ngủ, và ngủ rất ngon. Mình thích ngủ ở Jked hơn ở Farm. Cái cảm giác trong lành, rõ ràng là trong lành và sạch sẽ. Có lẽ tại Jked sạch hơn Farm, sự cầu kì trong cách trang trí đèn của anh Ếch, và những bản nhạc, không khí lạnh lạnh 1 chút và sự tĩnh lặng.

Ngủ ở Farm, mỗi lúc gần sáng, mọi thứ lại sáng mờ mờ, ngủ ở Farm, thì anh thấy được trời sáng, chỉ mỗi tội bẩn và bụi và chật chội nữa.

Monday, November 19, 2012

Farm Coffee


Một buổi tối, ừ dĩ nhiên là thế.
Dạo này ngồi Farm 1 mình, chờ đợi. Và cho dù có vui thế nào đi nữa, trong tâm khảm mình mục đích duy nhất vẫn là chờ đợi em. Anh xin lỗi Cảo và Thiện, nhưng thực sự như vậy.
Ngày mai, mình sẽ ở đó, không phải là để chờ đợi nữa, mà vì một chốn quen, một căn phòng bé xíu xinh nhỏ, ánh đèn vàng ấm cúng, đám mèo xục xịch lung tung và mấy con cá tung tẩy đùa giỡn gào thét những thứ ngôn ngữ và âm thanh chỉ chúng nghe được.
Cả đám ngồi quây quần quanh cái bàn gỗ, rồi chờ, đôi khi chả biết chờ cái gì và chờ ai nữa, có khi chỉ chờ đến 8h Sith đi về với mẹ, cũng là một mục tiêu để chờ.
Vui vẻ!
Cảm ơn!
Cho dù, thật sự là những ngày này, có những lúc, anh chợt nghĩ khi anh quen dần với không khí giống một gia đình của một quán cafe nào đó thì đó là lúc anh cần cái không khí đó, ánh sáng đó và tiếng cười đó để khoả lấp những vết trống không trong lòng.
Trầm, Demi và bây giờ là Farm!

Friday, November 9, 2012

27






Có nên đếm ngược ngày đến ngày bước sang tuổi 27 không nhỉ? Và dạo này càng lúc càng nghĩ về cái chết nhiều hơn. Lúc đầu phân vân về nhiều cách.

Treo cổ không phải là cách mình thích.
Cắt cổ tay cũng được, nó giống như cái cách mà Keanus Reeves tự cắt tay mình để thoát khỏi quỷ sa tăng trong Constantine, một cái cảnh film mình cũng khá thích, nhưng như vậy thì máu nhiều quá.
Còn một cách nữa, mà mình đã mường tượng ra thiệt rõ rệt, nước đang quây lấy mình, dù sao thì mình cũng thích tắm giữa một hồ nước rộng lớn, làn nước lạnh ôm chặt, cuộn lên và quấn mình đi theo dòng của nó. Mình thích cột một cái gì đó vào người, rồi để chìm mãi chứ không thích nổi lềnh phềnh trương ình ra. Sông cũng được, nhưng mình thích biển hơn, giống như 1 cảnh trong film Piano, người phụ nữ bị dây thừng của chiếc Piano quấn vào chân và chìm dần chìm dần, thiệt đẹp. Có khi mình nên coi lại!

http://www.youtube.com/watch?v=MLpzo_nwZpE&feature=player_embedded


The Piano với cái bản nhạc The heart asks pleasure của Michael Nyman cùng với album soundtrack của Hachi luôn là 2 bộ film ám ảnh mình, luôn khiến tâm trạng của mình rơi rớt thảm hại.
Còn một cái cách chết cuối cùng, có lẽ là xách ba lô lên và đi, đi và chết. Sẽ chẳng biết đi đến đâu, và sẽ chết ở đâu. Nhưng ngay từ lúc mình xắp ba lô, là lúc mình tung hê tất cả.

Thursday, November 1, 2012

Một từ thôi: Ức Chế

1

2

3

4
Đêm qua, chụp đến gần 1h sáng. Đứng, chạy, đi, nheo mắt, bấm máy, 6 tiếng đồng hồ mệt rã rời. Chạy ra chạy vô cái hộp Acoustic bar, người đẫm mồ hôi như tắm, nhiều lúc cầm cáy máy D90 với cái grip, cái flash và cái lens mà cảm giác như ko cầm nổi. Lúc khoảng 9h đầu óc quay vèo vèo, tai u u u u. Rồi có 1 thằng nhóc đứng gần sân khấu bị xỉu, mình chỉ sợ tối qua mình ko trụ được. Thế rồi cuối cùng cũng trụ được.
Tiêu xài sức khoẻ kiểu đó, toàn thân thấy mệt nhừ nhất là 2 hôm trước chỉ sống bằng cafe và ngủ bằng niềm tin vì cái album của chị Tuyền, và vừa bước ra khỏi quán là cảm giác như chỉ muốn ngã ngửa ra đặt lưng vào bất cứ chỗ nào rồi ngủ. Thế mà vui, thế mà hưng phấn, thế mà sướng. Mình nghĩ mình còn trụ được đến cuối chủ yếu là mình Sướng, mình cố gắng mình sướng tiếp thôi.
Mấy bữa đi chụp kiểu này, mới thấy cái vị bia lúc phê đờ người nó đã thế nào, mới thấy cái bia Heineken nó nhạt thếch. Thèm bia CoorsLight ghê gớm!

Ngủ thẳng cẳng đến sáng, và vô công ty, rồi... ức chế. Cái cảm giác kỳ vọng bao nhiêu lúc đầu, đến bây h càng lúc càng thất vọng. Mình thiệt tình ko biết được liệu còn trụ được đến bao giờ.

Thất vọng, thiệt sự! Nhiều sự thất vọng quá, nên thôi, dành lại sự ức chế về mình! Vì có nói ra cũng ko biết nói cho ai, không có đủ tiếng nói để nói, để thay đổi. Nên thôi, chờ đợi đến lúc nào đó tràn ly thì quit!

Nice! Ha!