Tôi không up những hình ảnh lên để đánh bóng tên tuổi hay vì bất cứ mục đích nào khác ngoài việc trưng diện lên cho mình tất cả những hình ảnh của Sài Gòn. Tôi chẳng sinh ra ở đây, nhưng tôi yêu nó. Cái yêu của tôi, nó giống như cái cách tôi suy nghĩ, như cái cách tim tôi đập, và cách mà tâm hồn tôi tìm những đồng điệu của thành phố này.
Nếu trước đây, khi mới cầm máy, tôi có cái nhìn rất khác biệt về những điều bình thường, giản dị, tôi biết cách bắt lấy những khoảng khắc và góc nhìn khác biệt của một sự việc để tạo nên một bức ảnh đẹp, đẹp theo nghĩa là phải màu sắc, mượt mà và cảm xúc ngọt ngào. Còn bây giờ, lần đầu tiên tôi thừa nhận, tôi thực sự bị ảnh hưởng của các nghệ sĩ nhiếp ảnh đường phố, đời thường Việt Nam ở Xóm Nhiếp Ảnh, và đặc biệt là anh Hưng - Cafe Trầm, những bức ảnh bây giờ tôi chụp, nó chẳng lừa tình màu sắc nữa, cũng chẳng có những khoảnh khắc ánh sáng rực rỡ nữa, nó đơn giản, bình thường, và chỉ là những hình ảnh trên phố, những xù xì xấu xí của thành phố, những lộn xộn của kiến trúc hay lấm lem của dân lao động. Nhưng, nếu bạn yêu một ai đó, bạn phải biết yêu luôn cả những gì xấu xí của người bạn yêu, và đơn giản với tôi là như vậy, tôi yêu Sài Gòn như thế.
Tôi tiếc từng ngày những góc xưa cũ đang dần bị loại bỏ trên xu thế tất yếu của thành phố đang chuyển mình.
Bây giờ, ảnh của tôi, như chính tôi vậy, xù xì, cục mịch và gai góc xấu tính! :D
Dĩ nhiên, với những bức ảnh này, tôi còn lâu mới có thể đạt được những đẳng cấp như anh Hưng, chỉ có điều, bây giờ cũng chỉ biết lầm lũi chụp và bước tiếp theo con đường riêng của mình! :D
Mà dù sao, ko bằng ai, những tôi vẫn tự thích! :D Ít nhất thì cũng có 1 người là tôi thích những bức ảnh xù xì này!
Xin từ bỏ cái cách gọi mà 1 số bạn gọi: người chụp ảnh đẹp, để chuyển sang người chụp ảnh thường thường! :D
|
1 |
|
2 |
|
3 |
|
4 |
|
5 |
|
6 |
|
7 |
|
8 |
|
9 |
|
10 - một người vừa khiếm thính vừa không thể đi ngồi một chỗ bán vé số, và người bình thường nhìn được, đi được nhưng tâm thần vừa đi vừa lẩm bẩm! Sài Gòn! |
|
11 |
|
12 |
Cãi cho đã rồi cũng sửa kích cỡ lại hả? =))
ReplyDeletePhải thừa nhận là càng ngày càng thấy tư tưởng này của anh đúng, "Mà dù sao, ko bằng ai, những tôi vẫn tự thích! :D Ít nhất thì cũng có 1 người là tôi thích những bức ảnh xù xì này!"
ReplyDeleteEm thì cứ cầu toàn quá, nhưng nói thật là có lựa chọn kỹ thì nó cũng ko khá hơn mấy =))
ko, tại lúc nãy cái link này ko có vô được, sau khi chỉnh bỏ đi cái thông báo ảnh nhạy cảm. Phải vô sửa lại hình! rồi update lại thì nó mới vô được cái post này!
ReplyDeleteThấy giống hồi 360 nhỉ! hê hê!
ReplyDeleteỜ ờ :))
ReplyDeleteđược, tư tưởng thế ok
ReplyDeletenhìn mấy tấm sax n art nhớ lại hồi xưa đứng thầm thọ thụt xin chân phục vụ
---
có lẽ nên vứt máy ảnh ở nhà vài ngày cho quen
cứ đi ra đường như bt, tự khắc gặp nhiều góc độ mà lòng nghĩ a,dm đéo có máy chụp ảnh chứ không là chộp chỗ này chỗ kia rồi hơ hơ, phải ko nhỉ
là... sao? vứt máy ảnh ở nhà thì làm sao mà chụp được!
ReplyDeleteah ý là đứa nào bị ngãng ngãng, ko biết chụp gì nữa thì thử dùng cách đó ấy mà
ReplyDelete