Friday, December 2, 2011

[20111201] - 1st day - The Chrismast is coming to town


Ngay đến cả cái thời gian để tắm rửa đôi khi còn lười nữa, vậy mà cũng cứ thử ráng làm cái project 365 này. Cũng chả biết được bao lâu, lần thứ mấy rồi.

Dù sao cũng chỉ là bắt đầu tháng cuối cùng của một năm, cái tháng mà lắm khi mình cứ nhận vơ vào mình là của mình, mà chả cần phân biệt, chả cần biết là có lắm người cũng đang nhận vơ vào tháng 12 là của họ! Chỉ là,... những ngày tháng 12 nào mình nhận vơ là của mình, thì cũng đều có những khúc mắc nan giải trong cuộc sống trong tâm hồn.



Không phải là chưa thấm thía câu nói của PavelKorsghin, mà chỉ là chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và lúc nào cũng ong ong câu nói ấy trong đầu. Ừ thì Đời người chỉ sống có một lần, thế nên mình đã và vẫn đang cố gắng nuốt từng giây từng phút và luôn cảm thấy hối tiếc những giây phút mình đã lỡ hoang phí. Luôn phải cố gắng, nhưng sao vẫn thấy sợ, nghĩ lại có đôi khi nhậu nhẹt chén anh chén chú rồi phóng bạt mạng xe về nhà trong đêm khuya, mà chẳng cần biết là mình còn tỉnh hay không còn tỉnh. Cái ánh đèn vàng khè như thế này, con đường lạnh tanh như thế này, còn chẳng đếm được đã bao lần như thế.
Cứ mỗi lần phóng xe về nhà trong đêm với men cồn đầy tràn trong máu, để rồi sáng hôm sau dậy với đầu óc như búa bổ và lại chém gió về một kì tích nữa được lập nên.

Rồi những lúc phóng xe về mà còn không nhận thức được là mình đang lái xe, còn không biết là những hình ảnh âm thanh - cái cuộc sống mình chập chờn xuất hiện lè rè như chiếc ti vi cũ - chỉ là những khoảnh ngắn ngủn đứt quãng của những giấc-mơ-trên-yên-xe.
Có lẽ mình đã quá may mắn, quá sức may mắn khi sau từng ấy những chuyến đi xe trong giấc ngủ và men cồn mà bây h vẫn còn sống.

Không phải là cảm giác buồn bã hay tiêu cực gì cả, chỉ là bỗng nhiên thấy cuộc đời quá mong manh để ta cứ thoải mái phá hoại một cách vô tư.


---

Chú vẫn chưa tỉnh, tình hình vẫn chẳng có gì tiến triển. Hà Nội đang rất rét. Có nhiều lúc bỗng dưng chỉ mong ước rằng có một phương thuốc gọi là phép màu!

---

Ừ thì, Giáng sinh đã nô nức kéo đến giống như cái tựa đề kia. Và... cụ bà bán vé số này thì cần gì biết Giáng Sinh nó đến lúc nào, có lẽ cụ chỉ quan tâm đến một khía cạnh khác của Giáng Sinh: Sài Gòn sẽ lạnh hơn mỗi đêm về sáng!












No comments:

Post a Comment